Vừa vào phòng ngủ chính, Man Cảnh Ân phừng phừng lửa giận đi
tới sofa ngồi xuống, hắn lấy một điếu xì gà châm lửa hút, nhưng ngay cả bật lửa
cũng muốn chống đối hắn, dù bật bao nhiêu lần cũng không được.
Bổng một chiếc bật lửa khác đưa tới trước mặt, Man Cảnh Ân ngước nhìn mới biết
là Kha Nhi, hắn hất tay cô ra làm cái bật lửa văng xuống nền gạch trắng ngà.
Mắt lạnh lẽo nhìn Kha Nhi, gằn giọng.
“Lý do.”
Không nhiều lời, hắn đi thẳng vào vấn đề chính, nếu cô không cho hắn một lý do
chính đáng, hắn sẽ bóp chết cô ngay. Hắn cũng thấy mình thật biết nhẫn nại,
đáng lý ra nên xử lý cô ngay tại chỗ, vậy mà tâm lại không đành, còn bảo vệ cô,
hắn thật bị cô làm cho mất hết lý trí rồi.
Kha Nhi nhìn Man Cảnh Ân, cô không đi vào vấn đề, mà muốn kể cho hắn nghe một
câu chuyện, là câu chuyện buồn, ngay cả cô cũng không muốn nhắc, thế nhưng cô
muốn cho hắn biết, lý do cô lừa hắn, vì thế đành nói ra toàn bộ sự việc.
“Em kể cho anh nghe một câu truyện, sau khi nghe xong, anh vẫn không tha thứ
cho em, em chấp nhận chịu phạt.”
Giọng nói dịu dàng truyền vào tai hắn, còn có vẻ mặt nghiêm túc mang chút bất
đắc dĩ nhìn hắn, hắn hừ lạnh, cả người dựa vào sofa, không lên tiếng coi như
ngầm thừa nhận nghe câu truyện của cô.
Biết hắn đã chấp thuận, cô đi tới ngồi đối diện hắn, mắt nhìn thẳng vào mắt hắn
không tránh né, như muốn hắn nhận biết từng lời cô nói ra không phải lừa gạt.
“Mười hai năm trước, gia đình em cũng giống những gia đình khác, mỗi ngày đều
là tiếng cười đùa trong hạnh phúc. Cha mẹ em chỉ là công dân bình thường, hàng
xóm cũng không có xích mích, cuộc sống tốt đẹp trôi qua nhàn hạ. Em cứ ngỡ mọi
chuyện diễn ra tốt đẹp, chẳng ngờ hạnh phúc không được bao lâu, người đàn bà
tên Đoan Thanh vì lúc trước cha em không yêu bà ta, bà ta căm hận nên sau này
cho người giết cả gia đình em.”
Mắt cô đượm buồn, một nỗi buồn bi ai, thống khổ, loại cảm xúc này Man Cảnh Ân
chưa thấy bao giờ, hắn có chút ngây ra, Kha Nhi cười nhẹ, cô nhìn hắn chua xót
nói.
“Lúc đó em nhớ rất rõ, em và Bảo Lan ở trong phòng chuẩn bị đi ngủ, ba mẹ vẫn
còn dọn dẹp ngoài phòng khác, bổng một đám người mặc đồ đen chạy vào, không nói
tiếng nào đã chĩa súng về cha mẹ …”
Kha Nhi cụp mắt, giọng yếu ớt. – “Em và Bảo Lan vì nghe có tiếng súng nên Bảo
Lan liền kéo em trốn dưới gầm giường, bên tai vẫn nghe rõ tiếng cha mẹ hét đau
đớn nhưng không được bao lâu … họ chết rất thảm, đó là điều em thấy khi chui ra
khỏi gầm giường.”
Lòng chợt lạnh, thế nhưng được vòng tay mạnh mẽ mang theo hơi ấm bao phủ người
cô, cả cơ thể rơi vào vòng tay ấm áp của hắn, còn có nhịp tim mạnh mẽ, lòng cô
như được ủ ấm.
Giang hai tay ôm hông hắn, Kha Nhi nhẹ giọng. – “Bọn em trèo ra cửa sổ trốn
thoát, bọn sát thủ vẫn đuổi cùng giết tận, Bảo Lan không may rơi xuống vực, em
được Hủy Lực cứu được, rồi em gặp Kiến Ngụy, anh ấy đưa em về Vọng Linh Thự,
bắt đầu huấn luyện em trở nên mạnh mẽ hơn.”
Kha Nhi tóm gọn câu truyện, cô chỉ nói trọng tâm, còn những thứ cô thấy không
quan trọng nên nhắc đến. Ngước nhìn Man Cảnh Ân, cô thành thật khai báo.
“Ngày trước anh từng nghi ngờ Kiến Ngụy cho người giết Đoan Thanh, sự thật Kiến
Ngụy không động đến bà ta, người giết bà ta là em, em muốn trả thù cho cha mẹ
nên không muốn Kiến Ngụy nhúng tay vào.”
Cô đưa tay áp vào má hắn, giọng triều mến. – “Ân … em giấu anh việc em nói được
là vì ngày trước em từng thề trước mộ Kiến Ngụy, nguyện vì anh ấy im lặng một
năm, anh ấy là ân nhân cứu mạng em, là vì em mà chết, em dùng một năm trả lại
cho anh ấy, đã là bất công với anh ấy lắm rồi, nhưng em nhất định sẽ vì anh ấy
báo thù.”
Ngừng một lát, cô nói tiếp. – “Em không muốn giấu anh bất cứ chuyện gì, em đã
kể những gì em nên kể, còn những chuyện khác em thấy không quan trọng, nếu anh
muốn biết, anh cứ hỏi, em sẽ không che giấu.”
Man Cảnh Ân nhìn cô hồi lâu, hắn lên tiếng hỏi. – “ Vì sao là một năm ?”
Kha Nhi chớp mắt đẹp, cô cười nhẹ. – “Em còn phải theo anh làm việc, một lúc
nào đó cần phải lên tiếng, nếu là suốt đời, em không làm được, báo thù cho Kiến
Ngụy coi như cũng hoàn thành sứ mệnh, em biết Kiến Ngụy có ơn với em rất nhiều,
nhưng là con người, vẫn có sự ích kỹ cho riêng mình, nếu không vì em cũng phải
vì người bên cạnh em, nhất là người em yêu.”
“ Người em yêu ?” – Mày hắn nhướn lên, phẫn nộ đã tiêu tan, thay vào đó lòng có
chút mong đợi.
Kha Nhi đỏ mặt, cô hơi cúi đầu nhưng muốn hắn tin mình nên kiên định đối mặt
với hắn, từ trong lòng nói ra những điều chân thành nhất.
“ Thời gian một năm đã qua, em đã được tự do, về di nguyện của Kiến Ngụy em có
thể không làm, nhưng … em yêu anh, em không muốn rời xa anh, muốn ở bên cạnh
anh vì thế mới ở lại, em biết lừa dối anh là không đúng, mong anh hiểu cho em,
đây là lần cuối cùng, anh tin em có được không ?”
Man Cảnh Ân nhìn cô không chớp mắt, trong tim ngọt ngào khó tả, lòng man mát,
cảm xúc ngổn ngang khi nghe cô nói yêu hắn như từng cơn sóng dâng trào không
thôi. Nhưng hắn thật khó tin, từ ngày đầu gặp nhau cho tới bây giờ, hắn luôn
đối xử tệ bạc với cô, cô yêu hắn là thật hay giả vẫn cần phải xem xét lại, hắn
không muốn vì cô nói lời yêu mà mất hết lý trí làm ra những chuyện sai lầm.
“Một năm qua anh đối với em như vậy, em không hận mà yêu anh ? … Kha Nhi, em
định bày trò gì đây ?”
Hắn dùng ánh mắt nhìn cô, ý nói không tin lời cô nói là thật, Kha Nhi bị hắn
nhìn có chút mất tự nhiên, cô lúng túng, bất chợt lấy tay hắn áp lên ngực trái
mình.
“Ân, lúc trước em không biết yêu một người sẽ như thế nào, nhưng khi bên cạnh
anh, tiếp xúc với anh, em mới biết yêu một người là muốn ở bên cạnh người đó,
mọi cảm xúc của người đó đều ảnh hưởng đến mình, còn có rất nhiều việc em không
biết nên nói ra sao ? … nhưng mong anh hãy tin em, nơi đây chỉ có anh.”
Cảm xúc mềm mại từ tay truyền tới, mắt hắn chợt tối lại, cô không biết đây là
đang dụ dỗ hắn sao ?
Man Cảnh Ân không quan tâm bọn họ đang bàn luận chuyện gì, nhanh chống áp đảo
cô xuống ghế sofa, cúi xuống nhìn vào đôi mắt ngạc nhiên của cô, hắn nhếch môi
cười tà mị.
“Vậy chứng minh cho anh xem.”
Nói xong, môi hắn hạ xuống gặm lấy đôi môi hồng nhạt của cô, cắn mút đến khi nó
sưng đỏ, tay cũng nhanh chống thoát đồ của hai người. Kha Nhi không phản kháng
còn rất nhiệt tình đáp lại hắn, sự xâm nhập mãnh liệt, sự va chạm mạnh mẽ cô
đều chấp nhận hết.
Trong phòng khi nãy là sát khí dày đặc, nay đổi thành cảnh triền miên không
dứt, từ sofa, vào phòng tắm, cho đến khi lên tới giường đã là sáng ngày hôm
sau, Kha Nhi lúc còn nữa tỉnh nữa mê lại bị hắn ăn sạch sẽ.
Đến khi hoàn toàn tỉnh táo thì mặt trời cũng đã lên cao, lúc này cô đang nằm
trong lòng Man Cảnh Ân, hắn nhìn cô thỏa mãn. Cô nhìn hắn, môi cười nhẹ.
“Anh tin em không ?”
“Hừm, phải xem thời gian sau biểu hiện của em có làm anh hài lòng không đã.”
Ngày hôm qua nghe cô tâm sự về chuyện gia đình, hắn cũng điều tra qua nên biết
rõ, có điều lòng hắn vẫn còn cái gai nên khó lòng chấp nhận cô dễ dàng thế
được, hắn cần quan sát thêm thời gian, dù là công việc hay tình yêu hắn luôn
thận trọng, nhất là đối với cô.
Tuy nghe cô nói yêu hắn làm hắn vui, thế nhưng bí mật về cô quá nhiều, hắn
không muốn lần đầu yêu người không đáng, chấp nhận cô là một chuyện, thật lòng
yêu cô lại là chuyện khác.
Nghe hắn nói thế, cô biết hắn đã chịu chấp nhận, dù là rất nhỏ nhưng cô rất
vui, cô có thể đợi, lòng vẫn không cần hắn đáp trả, chỉ cần hắn tin cô là được.
Vẫn biết trong lòng hắn vẫn còn nhiều nghi vấn, nên trực tiếp hỏi.
“Anh không còn gì để hỏi em sao ?”
Hắn trầm ngâm.– “Vậy em còn giấu anh chuyện gì thì cứ nói hết một lần đi, dù
không quan trọng cũng phải nói.”
Kha Nhi suy nghĩ khá lâu, cô không biết có nên nói chuyện Hỏa Băng Phượng hay
không ? Còn có chuyện của Cedric, chuyện này quan trọng hơn, nói ra có khi nào
anh ấy sẽ tức điên lên không nữa?
Cằm truyền đến cơn đau, lực không lớn nhưng khiến cô chau mày, nhìn Man Cảnh Ân
đã thấy mặt hắn không vui, cô hôn nhẹ lên môi hắn, bắt đầu khai báo.
“Thật ra có vài chuyện nhưng không quan trọng, nếu anh muốn biết, em sẽ nói …
em có ba thuộc hạ tính nhiệm, thời gian qua vẫn hay liên lạc, anh an tâm, bọn
họ vô hại, đi theo em cũng khá lâu, chỉ tuân lệnh em, ngay cả Kiến Ngụy cũng
không sai bảo được họ.”
Mày hắn nhíu chặt, cô còn ba thuộc hạ mà hắn không biết, quả nhiên cần phải tra
hỏi cho rõ. Hắn nhìn cô, lạnh giọng. – “Là ai ?”
“Tuyết Du, Băng Du và Cedric.” – Cô lại bồi thêm một câu, nhưng cô giọng nhỏ
dần làm Man Cảnh Ân mặt mày nhăn nhó.
“Anh cũng biết bọn họ, Tuyết Du và Băng Du là Nina và Nana …”
“Cái gì ?”
Man Cảnh Ân trừng mắt nhìn cô, hai người cầm đầu Hỏa Băng Phượng lại là thuộc
hạ của cô, tin này thật chấn động, vậy còn tên Cedric kia, thân phận hắn ta có
phải là lão đại của bang nào nữa không ? Hắn nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Ánh mắt sắc lạnh nhìn Kha Nhi, chưa kịp nói gì thì thấy cô gật đầu thừa nhận.
Chợt nhớ lần hợp tác vừa rồi, hắn nghiến răng nói.
“Việc hai người kia muốn hợp tác với anh cũng do em muốn thế phải không ? … Kha
Nhi, em đang đùa bỡn anh.”
Lần trước cô nói ra nói vào là muốn hắn cùng Hỏa Băng Phượng hợp tác, cô đã
vạch kế hoạch từ lâu, vậy mà còn giả ngây nói hắn hãy suy nghĩ thấu đáo. Thật
làm hắn tức chết, lúc này hắn thật muốn bóp chết cô ngay lập tức nhưng thanh
tâm lại không nỡ, hắn rốt cuộc nên làm gì với cô bây giờ ?
“Không có, không có.”
Kha Nhi lần đầu hoảng hốt ôm chặt hông hắn, trán cô đụng trán hắn làm hai mắt
hai người giao nhau, cô thanh minh.
“Bọn họ tuy là thuộc hạ của em nhưng từ trước đến giờ đôi bên không quản chuyện
riêng tư của nhau, chuyện bọn họ muốn hợp tác với anh, em không hề nhúng tay
vào, bọn họ có tìm em hỏi qua, em cũng nói thẳng là tùy anh quyết định.”
Man Cảnh Ân quan sát từng cử chỉ cùng lời nói của cô, nếu là đóng kịch hắn sẽ
biết ngay nhưng cô rất thành khẩn, hắn đành tạm tin vậy. Hắn hỏi tiếp.
“ Vậy còn tên Cedric.”
Kha Nhi im lặng, cô cắn nhẹ môi dưới, việc này có nên nói hay không ? Nghĩ kỹ
lại thân phận Cedric bại lộ không tốt cho lắm, cô vẫn nên chừa đường sống cho
thuộc hạ, không hề lừa dối hắn, chỉ là khi nói ra vẫn tránh những chuyện nhạy
cảm.
“Cedric là người cung cấp tin tức, anh yên tâm, anh ấy vô hại.”
Kha Nhi nói sự thật, từ lúc đầu Cedric chỉ cung cấp tin tức của Man Cảnh Ân cho
cô biết, hắn không hề đi quá giới hạn, đến khi cô đến Dạ Thự, hắn không ngại
nguy hiểm bảo vệ cô, cô cũng nên đáp lại hắn chút nhân tình này.
Man Cảnh Ân hừ lạnh, lại ôm cô vào lòng, môi nhắm ngay môi cô cắn một cái khiến
nó ứa máu mới chịu buông. Lời buông ra y hệt trẻ con mà ngay cả hắn cũng không
nhận ra giọng mình lúc này có bao nhiêu ôn nhu.
“Sau này còn gạt anh, anh cắn chết em.”
Kha Nhi cười khanh khách, chỉ có ở trước mặt Man Cảnh Ân cô mới có bộ dạng này,
lý do đơn giản, vì hắn là người cô yêu, những người khác cô không để vào trong
mắt. Cô nhìn hắn, giọng kiên định.
“Mạng em là của anh, anh muốn xử sao cũng được.”
Một trận quay cuồng đến chống mặt, Kha Nhi hoàng hồn lại mới thấy mình bị hắn
áp đảo, biết rõ hắn lại muốn nhưng cô quả thật rất mệt. Mặt nhăn lại, giọng mệt
mỏi, lần đầu cô than vãn.
“Em rất mệt.”
Hắn nhếch môi cười khẽ. – “Kha Nhi, anh tin em lần này, chỉ cần em lừa anh thêm
lần nữa, anh nhất định giết chết em.”
Man Cảnh Ân nói được làm được, hắn sẽ đặc niềm tin vào cô một lần, sẽ chấp nhận
tình yêu của cô, cũng đáp lại cô, nhưng nếu cô phản bội hắn, hắn sẽ giết chết
cô không thương tiếc.
Kha Nhi ôm cổ hắn, mắt nhìn sâu vào mắt hắn, giọng dịu dàng, lời nói yêu thương
không kiêng kỵ thốt ra, cô không đỏ mặt lên tiếng.
“ Ân, anh là người đầu tiên cũng là người cuối cùng em yêu, em đã nhận định
suốt đời này ở bên cạnh anh, dù sau này anh không cần em, em cũng không rời đi,
vì thế việc lừa gạt anh càng không thể.”
Man Cảnh Ân cảm nhận được tâm mình xao động dữ dội, tim bổng sai một nhịp, tuy
không ít đàn bà nói lời yêu hắn, nhưng chỉ vì tiền vì danh vọng, còn Kha Nhi,
từng lời nói ra không hề kiêng kỵ, còn nhìn thẳng mắt hắn mà thổ lộ.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, cô mở rộng tâm hồn nói cho hắn biết, trong ánh mắt
ấy không có nữa tia giả dối, hắn thật sự bị cô thuyết phục rồi. Tự cười giễu
trong lòng, lúc trước nói với Vương Vũ Hàn, cái cô Lăng Tịnh Hy là hồng nhan
họa thủy, giờ hắn nên nuốt lại lời này, vì hắn đã bị Kha Nhi mê hoặc, nếu là
lúc trước còn do dự, thì hiện tại là hoàn toàn khuất phục.
Man Cảnh Ân cười khổ, ôm Kha Nhi vào lòng, không để cô thấy vẻ mặt có chút xấu
hổ của hắn, lời nói ra có vẻ mất tự nhiên.
“Kha Nhi, em hãy nhớ những gì em nói, cả đời này chỉ yêu mình tôi, không được
rời xa tôi.”
“ Em thề.” – Kha Nhi nhỏ nhẹ đáp ứng.
Mai này có ra sao không quan trọng, cô sẽ trân trọng hạnh phúc hiện tại, sẽ
không hối hận khi yêu hắn, sẽ không hối hận với tất cả những gì mình làm.
Chương 23: Tặng Quà.
Những tia nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong
phòng ngủ chính.
Trên chiếc giường lớn, Man Cảnh Ân bị tía nắng chiếu vào mắt làm thức giấc, hắn
nhíu chặt mày rậm, đôi mắt mơ màng chưa tỉnh ngủ hé mở, chưa nhìn rõ mọi vật
xung quanh thì tay đã vô thức sờ người bên cạnh, khi chạm đến làn da mềm mại
mát lạnh, lòng hắn chợt yên tâm.
Xoay người ôm trọn Kha Nhi vào lòng, mũi khẽ tựa vào tóc cô hít thật sâu mùi
hoa trà dễ chịu, dục vọng mới thỏa mãn lúc hừng đông nay lại ham muốn.
Hôn nhẹ lên tóc cô, hôn lên trán rồi di chuyển xuống đôi môi nhỏ xinh, đầu lưỡi
như con rắn len lõi đi vào khoang miệng Kha Nhi, quấn lấy lưỡi cô trêu đùa.
“Ưm.”
Kha Nhi vẫn còn mê man sau trận kích tình nên vẫn mệt mỏi nhắm mắt không động
nỗi đầu ngón tay, tuy nhiên, khi cảm nhận có thứ gì đó ẩm ướt khoáy động bên
trong miệng, còn có đầu lưỡi tê tê khó chịu, cô rên nhẹ, mi mắt run run hé mở.
Vừa mở mắt đã thấy đôi mắt màu lục mang ý cười nhìn cô ôn nhu, xen lẫn là dục
vọng quá quen thuộc, Kha Nhi than nhẹ, hai tay ôm lấy cổ hắn đáp lại dịu dàng.
Cảnh tượng này quá quen thuộc với hai người, sau cơn kích tình lại thêm một
trận lăn qua lăn lại, nhưng hôm nay khá đơn giản, chỉ hôn nhau cho đến khi
không khí sắp cạn mới thở hổn hển buông nhau ra.
“Ân … buổi sáng tốt lành.”
Giọng nói non nớt lọt vào tai nghe man mát lòng. Man Cảnh Ân không để tâm Kha
Nhi gọi tên hắn thân mật như vậy, vì cô không giống với những người đàn bà
khác, đó là đặc ân duy nhất hắn dành cho cô.
Hắn cười khẽ, hôn nhẹ lên trán Kha Nhi, lần đầu tiên nói chào buổi sáng. –
“Buổi sáng tốt lành.”
Thật ra đây cũng là khác vọng tận sâu trong lòng của hắn, mỗi buổi sáng mở mắt
ra nhìn thấy người mình thương yêu, được ôm người ấy vào lòng quả thật là điều
tuyệt vời, Man Cảnh Ân lần đầu cảm nhận đâu gọi là hạnh phúc, dục vọng vừa bừng
tỉnh đã biến mất từ lúc nào, nay trong tim chỉ thấy mềm mại, ấm áp, hắn mong
sao được ôm cô cả đời như vậy.
“Mặt trời lên cao rồi, chúng ta nên xuống ăn sáng.”
Kha Nhi lên tiếng nhắc nhở, một phần là cô rất mệt, không thể bị hắn lăn qua
lăn lại, một phần là vì cô thật sự rất đói.
Man Cảnh Ân không nói gì, ôm cô ngồi dậy đi vào phòng tắm, hắn biết cô đã mệt
nên không muốn ép buột cô, cái hắn cần vẫn là một Kha Nhi dịu dàng kiều mị tự
nguyện cùng hắn hoan ái triền miên.
Có thể nói từ khi xác định vị trí Kha Nhi trong tim hắn, hắn luôn đòi hỏi vô giới
hạn, muốn tất cả ở cô đều thuộc về hắn, nhưng cái hắn cần là yêu chứ không phải
phục tùng mệnh lệnh, hắn cảm nhận được, Kha Nhi ngoài mặt nói yêu hắn nhưng
lòng cô không biết yêu là gì.
Hắn biết rõ cô có năng lực lớn mạnh nhưng EQ lại thấp, mỗi một chuyện cô làm,
mỗi một lời cô nói đều là học hỏi từ người khác mà ra, hắn không biết nên làm
thế nào với cô cho phải.
Hai người trong phòng chỉ tắm qua loa, Man Cảnh Ân trong lúc vệ sinh thân thể
giúp Kha Nhi không quên ăn ít đậu hủ, mà Kha Nhi chỉ ngoan ngoãn mặc hắn muốn
làm gì thì làm.
Khi hai người tắm rữa xong cũng là lúc đã đến giờ ăn trưa, vận xong quần áo
chỉnh tề, Kha Nhi chợt nhớ có một thứ muốn đưa cho Man Cảnh Ân, cô chạy vội tới
tủ quần áo, lấy nhanh chiếc khăn choàng cổ màu trắng tinh, không có giấy gói,
không có hộp quà, chỉ là một mảnh khăn đơn giản.
Kha Nhi lấy khăn choàng đi tới choàng lên cổ Man Cảnh Ân, hắn nhíu mày mặc cô
quấn khăn cho hắn, sau khi cô làm xong, hắn chưa kịp nói thì cô đã nói trước.
“Em nghe chị Tịnh Hy nói, nếu muốn tặng quà cho người yêu thì nên đan khăn
choàng … anh thích không ?”
Không nói những câu dài dòng, EQ của Kha Nhi đơn thuần, cô nghĩ sao nói vậy,
trong lòng thở phào một hơi vì cũng may đan kịp lúc, nếu không, không biết nên
tặng hắn cái gì nữa đây.
Man Cảnh Ân sửng sốt, giây sau mày giản ra, hắn biết cô vẫn đơn thuần như vậy,
ngay cả cách tặng quà cũng không cầu kỳ phô trương, nhưng như thế mới là Kha
Nhi mà hắn yêu thích.
Dịu dàng ôm cô vào lòng, khẽ nói bên tai cô. – “Sao em nghĩ anh thích màu trắng
mà không phải màu đen ?”
“Em nhìn theo cách bày trí trong phòng anh mà đoán, anh … không thích sao ?”
Theo như Lăng Tịnh Hy chỉ bảo, muốn tăng thêm tình cảm giữa hai người thì phải
chú ý mọi sợ thích của người đó, dù là từ bước nhỏ nhất cũng chú ý đến, có như
thế khi làm bất cứ chuyện gì cho người đó cũng khiến người đó hài lòng, người
đó sẽ cảm nhận mình thật tâm thật tình quan tâm người đó.
Hiện tại những chuyện liên quan đến Man Cảnh Ân cô biết khá nhiều, giờ là lúc
nên thực hành và chờ đợi kết quả.
“Thích.” – Man Cảnh Ân nhếch môi cười, tay vuốt nhẹ tóc Kha Nhi, đơn giản nói
một chữ, không biết là vì món quà hay vì Kha Nhi.
Kha Nhi vui vẻ ôm Man Cảnh Ân, chỉ nghe hắn nói thích thôi là lòng cô vui sướng
như bay lên chín tầng mây, lúc đầu cô không mong hắn đáp lại tình yêu của mình
nhưng giờ đây cô lại ích kỷ, mong muốn ở hắn nhiều hơn.
Có phải khi yêu ai cũng trở nên ích kỷ độc đoán như vậy ? Cô giờ đây có thể
hiểu vì sao Hải Miên chẳng thà biến thành tạp nhân cũng muốn trở thành người
mạnh nhất ở bên Man Cảnh Ân, là vì quá yêu mà trở nên thiếu lý trí như vậy ?
Tình yêu có đáng sợ quá hay không ? Không phải chỉ cần hai người dùng trái tim
thật lòng yêu nhau thì dù bị bất cứ vật cản gì cũng có thế vượt qua sao ? Mạnh
thì sao ? Yếu thì sao ? Thứ đó rất quan trọng khi yêu nhau sao ? … Cô không cho
là vậy.
“Kha Nhi, em có yêu anh không ?”
Kha Nhi nhíu mày nhìn Man Cảnh Ân, không hiểu vì sao hắn lại hỏi mình như vậy,
nhưng giây sau không do dự lên tiếng. – “ Em yêu anh.”
Câu nói nhẹ nhàng đến mức giống như Man Cảnh Ân hỏi “Em ăn sáng chưa ?”, Kha
Nhi sẽ trả lời “Em ăn rồi.”.
Điều này làm Man Cảnh Ân không vui chút nào, mặt hắn tối sầm lại, tâm tình bức
rức, một ngọn lửa vô hình ẩn hiện trong lòng như muốn thiêu rụi toàn bộ bên
trong.
Hắn thật sự tức giận, mà không có cách nào làm tổn thương Kha Nhi, lúc nãy có
chút hưng phấn, thấy hai người bọn họ đang trong tình cảnh lãng mạn, muốn nói
vài lời hợp tình cảnh một chút lại bị cô phá hư, xem ra hắn cần thêm thời gian
để bồi dưỡng cô bé ngốc này rồi.
Phải nói một người có kinh nghiệm tình trường lão luyện như hắn lại bị một cô
bé ngốc như Kha Nhi làm mất mặt, tuy hắn chưa yêu đương một ai nhưng hiểu đàn
bà nhất chỉ có hắn, giờ đây hắn đã gặp phải đối thủ, dù hắn bày tỏ thế nào, tìm
hiểu thế nào cũng không biết trong lòng Kha Nhi chứa gì trong đó, hắn thật
không biết có thể chống đỡ được bao lâu.
Lắc đầu cười khổ, bên tai cô khẽ rầu rỉ. – “Em xuống lầu trước, anh qua thư
phòng lấy ít giấy tờ.”
Man Cảnh Ân buông Kha Nhi ra, vỗ nhẹ đầu cô, kéo cô đi ra khỏi phòng ngủ, đến
khi tới cầu thang, hắn mới đi tới thư phòng, để Kha Nhi một mình đến phòng ăn.
………………………..
Từ trên lầu đi xuống, Kha Nhi nghĩ mãi không ra vì sao Man Cảnh Ân lại tức
giận, cô đã cố gắng làm hắn vui vẻ, vậy mà vẫn không thành công, cô nghĩ nên
tìm Lăng Tịnh Hy bàn bạc, không biết có phải mình đã làm sai điều gì hay không
?
Đi được vài bước thì chạm mặt Hải Miên, cô ta vẫn mặc trang phục đơn giản không
cầu kỳ, khi thấy cô, có thể phát hiện trong mắt cô ta thoáng qua tia sát khí
nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Khi thấy Kha Nhi từ phòng ngủ chính đi ra, Hải Miên dù nóng giận vẫn có thể
kiềm chế bản thân, cô đi tới trước mặt Kha Nhi, mỉm cười dịu dàng, lời nói ra
nghe nhẹ nhàng nhưng ý trong lời lại sắc bén khiến người khác không khỏi hoài nghi.
“Chúc mừng em, xem ra Lão Đại rất coi trọng em, ngay cả phòng ngủ chính là chỗ
cấm mà anh ấy cũng chấp nhận để em vào, theo như chị thấy, kế hoach em bày ra
sắp thành công rồi đó.”
Kha Nhi im lặng, cô nhìn ra trong mắt Hải Miên có biến hóa, đôi con người màu
đen ngày trước đã nhiễm không ít sắc đỏ, xem ra tạp nhân sắp thành công, theo
lý thuyết phải mất hơn ba năm, cô ta dùng một năm hoàn thành, cô ta không nghĩ
làm như vậy chẳng khác nào tìm cái chết hay sao ?
“Làm như vậy có đáng không ?” – Kha Nhi lên tiếng hỏi.
Cô không quan tâm Hải Miên sống chết ra sao, điều cô quan tâm là Hải Miên có
gây nguy hiểm cho Man Cảnh Ân hay không, nếu có, cô không do dự hủy diệt cô ta
ngay lập tức.
Nếu không phải Hải Miên là thuộc hạ của hắn, cô đã ra tay từ lâu, cô tin chắc
Man Cảnh Ân đã biết sự việc, còn vì sao hắn không có hành động gì, có thể hắn
có suy nghĩ riêng, vì vậy cô chỉ có thể chờ thời cơ, Hải Miên có bất cứ hành
động vượt quá giới hạn nào, đó sẽ là ngày chết của cô ta.
Hải Miên kinh ngạc, cô không tin vào tai mình, Kha Nhi có thể nói chuyện, việc
này không bình thường, còn nhớ lúc bị tra tấn, cô ta không hé môi một câu, giờ
lại lên tiếng, rốt cuộc cô ta có âm mưu chăng ?
Nhếch môi cười lạnh, Hải Miên lạnh giọng. – “Qủa là đàn bà của Kiến Ngụy, âm hiểm
thật, sao ? … có phải cô giả câm lâu như vậy là vì có ý đồ không thể cho ai
biết ? … là thôn tính hắc đạo hay là … giết Man Cảnh Ân ?”
Kha Nhi không trả lời câu hỏi mà vẫn đi vào đề tài cũ. – “Đừng vì một phúc nông
nỗi mà hủy hoại bản thân, trên đời này thứ không có được rất nhiều, thứ có được
rất ít nên phải biết quý trọng.”
Cô đi đến trước mặt Hải Miên, giọng điệu mang theo sát khí dày đặt. – “Mạng
sống chỉ có một, đừng đặc cược sai chỗ.”
Cô biết Hải Miên yêu Man Cảnh Ân, cùng là phụ nữ, trong lòng đương nhiên nhìn
ra đối phương có yêu thích người trong lòng mình hay không, tiếc rằng cách yêu
của Hải Miên quá độc đoán, cô tin cô ta trở thành tạp nhân là vì Man cảnh Ân.
Là vì muốn mình mạnh lên để xứng với Man Cảnh Ân sao ? Suy nghĩ thật ngu xuẩn,
Man Cảnh Ân không thích dựa hơi vào đàn bà, cô ta làm vậy chỉ khiến hắn chán
ghét thêm, cô nên buồn thay cô ta.
Những tia máu trong mắt Hải Miên lóe lên chứng tỏ sự tức giận, cô ta gắt giọng.
“Kha Nhi, quả thật trên đời này không có được thứ mình muốn rất nhiều, nhưng mà
… một khi Hải Miên này muốn có, bất cứ giá nào cũng phải đoạt cho được, đừng
đắc ý quá sớm, rồi sẽ có một ngày cô phải chịu lấy nỗi đau mà tôi đã từng gánh
chịu, gấp vạn lần.”
Hải Miên không biết Kha Nhi đã biết được bao nhiêu chuyện về vụ tạp nhân, nếu
đã bại lộ, cô không che giấu làm chi, nhưng cô không hối hận, muốn có thứ mình
muốn phải dùng đến thủ đoạn, cho dù là cực đoan nhất.
Cô có thế lực, có tiền tài, địa vị không nhỏ, giờ ngay cả năng lực cũng không
thua kém Kha Nhi, chỉ cần hoàn thành bước cuối cùng, thì chỉ cần một bàn tay
cũng đủ bóp chết cô ta, đến lúc đó, người mà Man Cảnh Ân coi trọng chỉ có cô,
cô sẽ là Man phu nhân, là vợ của hắn.
Man Cảnh Ân không phải là người yêu thích quyền lực sao ? Cô sẽ cho hắn thấy,
cô là người thích hợp nhất, đến lúc đó trong hắc đạo không ai là không sợ bọn
họ, bọn họ sẽ là đôi long phượng được giới hắc đạo kính nể nhất.
Nhìn bóng Hải Miên đi khuất, Kha Nhi trầm mặt suy nghĩ, cô không biết cảm giác
sống chết yêu một người sẽ ra sao ? Nhưng cô biết rõ tình cảm cô dành cho Man
Cảnh Ân là dùng tim để yêu.
Mỗi người có cách yêu khác nhau, và cô là dùng tim để yêu hắn, đó là cảm nhận
mỗi lần ở bên Man Cảnh Ân, tim cô luôn đập rất nhanh, lúc hắn gặp nguy hiểm hay
bị thương, tim cô như bị ai bóp chặt đến khó thở, và nhất là lúc hắn nở nụ cười
với cô, trong tim như có dòng nước ấm chảy vào, cảm giác đó rất lạ, cô rất mong
mỗi ngày đều được thấy hắn cười như thế, cô sẽ hạnh phúc.
“ Làm gì mà ngẩn người vậy ?”
Nghe tiếng Man Cảnh Ân vọng từ phía sau, Kha Nhi chạm rãi xoay người, vẫn là bộ
Vest đen sang trọng, chỉ có điều hôm nay lại choàng thêm chiếc khăn màu trắng,
có chút khác lạ nhưng sự hai màu trắng đen được phối hợp trên người hắn vẫn
thấy hài hòa, còn mang thêm sự quý phái sang trọng.
Kha Nhi đánh giá Man Cảnh Ân từ trên xuống, cuối cùng dừng trên khuôn mặt tà mị
của hắn, phán một câu nhẹ hẩn. – “Yêu nghiệt.”
Hai từ thốt ra là có nguyên nhân, trong suy nghĩ của Kha Nhi thì Man Cảnh Ân
quả thật yêu nghiệt, chuyện tình trước kia của hắn cô không rõ, cũng không muốn
nhiều lời, nhưng hiện tại hắn đã mê hoặc một cô gái có khả năng không kém cô
trở thành người không ra người, đó không gọi yêu nghiệt thì là gì ?
Man Cảnh Ân cau mày, từ lúc Kha Nhi chịu nói chuyện cũng không quá mười câu, đa
phần giống như cô mới biết nói chuyện, từ ngữ thông dụng chỉ có trong công
việc, còn chuyện riêng tư cô luôn ngây ngô thẳng thừng.
Nhất là khi cô nói yêu hắn không ngại ngùng, hắn lại thấy đó là điều vui, không
thấy chán ghét như mấy người đàn bà kia, có thể vì giọng cô nghe rất ấm lòng,
lại êm tai, hắn nghe hoài không thấy chán.
Đi tới trước mặt Kha Nhi, ôm chặt thắt lưng cô, trầm giọng. – “Em nói ai yêu
nghiệt ?”
Suy nghĩ khá lâu, Kha Nhi cũng chịu lên tiếng nhưng lại đổi đề tài. – “ Trước
đây anh từng lên giường với bao nhiêu phụ nữ ?”
Cô từng nghe nói hắn thích lên giường với nữ sát thủ, chắc số lượng cũng không
ít, cô có chút hiếu kỳ nên không thấy ngượng miệng mà hỏi.
Nghe cô hỏi thế, Man Cảnh Ân nhếch môi cười tà mị, hắn ghé sát tai Kha Nhi. – “
Em đang ghen ?”
Kha Nhi nhướn mày, đôi mắt màu hổ phách phủ mờ sương khi nghe từ mới lạ này,
đối với cô ghen là như thế nào vẫn chưa rõ, nhưng theo trực giác cho thấy hiện
tại cô không ghen. Kha Nhi thành thật lắc đầu.
“Em chỉ thấy tò mò, vì sao anh chỉ thích lên giường với nữ sát thủ ?”
Cảm giác thất vọng không nói thành lời, Man Cảnh Ân xoa xoa mi tâm, hắn vì sao
lại thấy thất vọng ? Là vì Kha Nhi không ăn dấm chua sao ? Dạo gần đây quả thật
không có việc gì làm nên đâm ra nhàn rỗi rồi.
Nhìn Kha Nhi, hắn không thể tưởng tượng, một cô gái có năng lực hơn người cùng
thế lực khá mạnh mà EQ lại thấp đến vậy, rốt cuộc Kiến Ngụy đã dạy cô điều gì
để trải nghiệm cuộc sông.
Là người nghĩ sao sẽ hỏi vậy, Man Cảnh Ân không nhịn được lên tiếng. – “ Lúc
trước Kiến Ngụy dạy em những gì ?”